5 năm qua đã giúp tôi nhận ra…

Tôi bén duyên với Nam Phú Thái vào một ngày đông của năm Covid đầu tiên – thời điểm mà thế giới đang “xỉu up xỉu down”, còn tôi thì lạc trôi vào đây, không ngờ là gắn bó đến tận bây giờ.
Nếu trẻ trung, yêu đời và tự tin là ý nghĩa của trưởng thành thì chắc tôi cũng đạt được 70% rồi đó 😃

Nhìn lại, tôi tự hào vì bản thân đã không bỏ cuộc. Mỗi cột mốc mình vượt qua đều có dấu vết của sự cố gắng – đôi khi là âm thầm, đôi khi là càm ràm nhẹ nhàng, nhưng luôn là thật lòng. Và quan trọng nhất: tôi được là chính tôi – không phải bản sao của ai, không cần diễn.


Môi trường làm việc ở đây thì nói đúng một câu: đủ chill để bạn không thấy ngột ngạt, nhưng cũng đủ “áp lực có kiểm soát” để bạn không ngủ quên trên deadline. À, trừ chuyện tôi mất 5 cái bút và hỏng 3 dây sạc không rõ nguyên nhân – có thể do nghiệp chưa trả hết, hoặc có hội “mượn không trả” hoạt động bí mật. Vẫn đang điều tra.

Đồng nghiệp thì đúng chuẩn “đồng chí đồng lòng, đồng ăn luôn đồ vặt”. Mỗi lần tôi khui đồ ăn là y như rằng có người hỏi thăm ân cần: “Còn không, cho chị xin miếng, khô vậy cũng ăn được mà. Mai chị mua tiếp cho!”. Tưởng giỡn mà tôi cảm động thiệt.

Khi tôi thông báo lấy chồng, các chị vừa mừng vừa nhìn tôi bằng ánh mắt “có thằng chịu được mày rồi à?”. Một cảm giác khó tả nhưng rất… gia đình.

Năm năm trôi vèo cái vèo. Tôi từ “em út” nay thành “bông hoa tầng 3”, Chủ tịch hội đi chợ, Phó ban Tâm linh, Diễn viên điện tử kiêm người kể chuyện không cần ai hỏi.

Thấy có cuộc thi review công ty, tôi biết ngay: cái này là “sân chơi dành cho tôi”. Giải thưởng thì không dám mơ cao, nhưng một bài viết “xà lơ ten tẻn” có thể khiến ai đó đang chán deadline bật cười một cái, hoặc ai đó mới ra trường thấy: ừ, công ty này có vẻ ổn phết!

Vì đôi khi, bạn không cần tìm nơi “trong mơ”, chỉ cần một nơi tử tế – nơi bạn có thể lớn lên mà vẫn là chính mình.